BỨC TRANH GIẾT NGƯỜI
"Chuyện kể rằng 1 người họa sỹ ở Pakistan, bị vợ ông ta phát hiện ngoại tình, bà ta quá buồn bã và tự tử. Sau khi vợ ông ta chết, ông ta vô cùng hối hận, và ngày nào ông cũng ngồi vẽ hình bà ta trong phòng 1 mình. Và sau hơn 1 tháng tự giam mình trong phòng thì cuối cùng ông ta cũng đã hoàn thành xong bức tranh người vợ của mình, đồng thời lúc đó ông cũng ra đi mãi mãi vì kiệt sức. Bức tranh người vợ của ông ta mang một vẻ đẹp huyền bí, huyền bí nhất là đôi mắt bà ta, nó như long long ánh lệ, thể hiện 1 nỗi buồn sầu thảm của cuộc tình đau khổ của 2 người. Ánh mắt ấy như là ánh mắt của vợ người họa sỹ khi bắt gặp chồng mình ngoại tình. Và chính sự kỳ bí đó, bức tranh đã được 1 người phụ nữ giàu có mua về. Bà ta rất thích bức tranh, luôn ngắm nhìn nó và 1 ngày kia người ta bổng thấy bà ta la hét kinh khủng và đập phá đồ đạc trong nhà, bà ta hét lên :"Bà ta đã về rồi, bà ta đã về rồi..." Và người ta đã đưa bà vào nhà thương điên. 1 ngày sau thì bà ta chết. Và rồi bức tranh tiếp tục được lưu truyền qua nhiều người: 1 họa sỹ, 1 người thợ may,... và tất cả họ đều có tình trạng chung như người đầu tiên và đều phát cuồng sau khi xem tranh.
Và từ từ đó bức tranh đã được người ta vứt đi 1 nơi nào đó không biết. Nhưng thời gian gần đây, bức tranh ấy lại xuất hiện trên mạng, và tình trạng trên lại diễn ra. Người ta nói rằng, khi xem bức tranh, thì nên có từ 2 người trở lên cùng xem, như thế sẽ không bị linh hồn của bà ta trong tranh làm phát cuồng và cũng không nên nhìn quá lâu vào cặp mắt của bà ta.
Sau khi xem xong bức tranh trên bạn hãy gửi thông điệp tới tất cả bạn bè để họ có thể biết điều này, và giúp bạn giải lời nguyền vì có thể bạn đã nhìn vào cặp mắt của cô ta rồi.
[Tải ảnh]
Đây là những gì tôi nghe được từ bạn tôi.
Một hôm, cậu ấy được mời đến dự bữa tối tại nhà một người bạn; người bạn này theo một tôn giáo kỳ lạ.
Ở bữa ăn, cậu ấy được mời một món thịt, nhưng dù thế nào chủ nhà cũng không chịu nói đó là món thịt gì.
Cậu ấy nghi ngờ rằng đó là thịt người.
Nhưng sau khi ăn miếng đầu tiên, thì cậu ấy dám chắc đó không phải thịt người.
Tôi tự hỏi không biết món thịt đó là món thịt gì??
"Nhà cầu bị ám"
Tôi đang trên đường về nhà tối qua thì tôi thấy đau bụng , đành phải dùng tạm cái nhà cầu gần đó , tởm vãi ! Xung quanh khu này toàn là nhà bỏ hoang, KINH !!!! Tôi mở cửa đi vào nhà cầu , 2 bên tường có những dòng Grafiti nguệch ngoạc, bên trái thì ghi "Nhà cầu này bị ám" , bên phải là "Dòng chữ này sẽ thay đổi" , nhìn cũng có vẻ ghê ghê, mà thôi kệ mắc quá, đặt đít xuống ị cái đã .
Phù ! ra được thoải mái làm sao . giờ ngồi nhìn lại trên tường để coi có gì lạ hay ko ! Haha , bên trái vẫn là "Nhà cầu này bị ám" , bên phải vẫn là "Dòng chữ này sẽ thay đổi", thay đổi hả ? thay đổi !!
...
Một cô gái trẻ đẹp một ngày nọ phải ở nhà một mình cùng với con chó nhà thân cận. Lúc này trời đã tối, và trên bản tin thời sự nhà chức trách đang ra thông báo về một tên sát nhân đang lẩn khuất trong khu vực dân cư mà cô đang sống. Tối hôm đó, cô gái cẩn thận khóa chặt mọi cửa nẻo, từ cửa chính đến cửa sổ, duy chỉ có ô cửa nhỏ dưới tầng hầm là chưa đóng. " Thôi chắc không sao đâu, cửa đó nhỏ quá mà", cô bèn để nó như vậy, chỉ khóa cánh cửa dẫn xuống tầng hầm và đi thẳng lên phòng ngủ….. Như mọi hôm, con chó trung thành lại rúc vào dưới giường , bảo vệ cô qua đêm…..
Trong đêm đen tĩnh mịch, cô chợt tỉnh giấc bởi tiếng nước nhỏ giọt vọng lại từ phía nhà tắm. Nửa mê nửa tỉnh, cũng chả muốn phải xuống giường để khóa vòi nước mà mất đi giấc ngủ ngon, như thói quen, cô bất giác đưa tay xuống rờ vào đầu con chó cưng, cảm nhận cái liếm ấm áp thường lệ của nó rồi an tâm ngủ tiếp….. Nhưng lại một lần nữa cô tỉnh giấc vì tiếng nước rỉ rả khó chịu đó, và lại đưa tay xuống giường, con chó vẫn ở đấy, liếm bàn tay cô chủ . Cô cảm thấy và tiếp tục yên giấc……
Trằn trọc, khó ngủ vì tiếng nước rỉ rả phiền toái lúc giữa đêm ngon giấc, cô mệt mỏi bước xuống giường, uể oải và thầm bực tức lê bước về phía nhà tắm. Càng tới gần nhà tắm, tiếng nước nhỏ giọt càng trở nên rõ ràng. Cô chậm chạp đẩy cửa nhà tắm, lúc này tối như mực, cô bèn bật đèn lên…..
Chào đón cô gái là một cảnh tượng man rợ, xác con chó cưng bị treo lủng lẳng trên cái vòi nước, máu rỉ ra từ vết cắt trên cổ chú chó nhỏ từng giọt, từng giọt xuống bồn tắm đỏ thẫm
Hoảng loạn, nhưng cô chợt nhận ra trong gương có gì đó rất lạ. Cô gái liền quay ra đằng sau, và nhận ra một dòng chữ viết bằng máu ở trên bức tường phòng tắm :
"Con người cũng biết liếm tay đấy……"
...
Cậu năm nay 15 tuổi, cậu bị bệnh yếu tim từ bé
nên người nhà không ai dám nói đến chuyện
ma. Gia đình cậu cũng khá giả và mới vừa đầu
tư chiếc tivi rất lớn. Một đợt cuối tuần gia đình
cậu có chuyến đi chơi xa, tuy nhiên cậu không đi
và đòi ở nhà. Mọi người cũng ngạc nhiên vì cậu
không bao h dám ở nhà 1 mình cả. Đến ngày đi,
cậu háo hức chào mọi người, gia đình vì muốn
cho cậu dũng cảm hơn nên để cậu ở nhà 1
mình . Lên đường đc 5 phút, ông bố nhận ra
mình quên chìa khóa ở nhà, đành về lấy. Khi ông
bố mở cửa, cậu bé giật mình quay ra nhìn bố rồi
lăn ra chết.
...
- Chán cậu quá, người bạn đáng ghét của tôi ơi,
đã dặn rồi mà, chơi trốn tìm thì phải trốn cho kĩ
vào. Bàn tay của cậu đang thò ra khỏi mặt đất
kia kìa!?!
- Cậu trốn ở đây phải không? Không cần làm nhỏ
mình tới mức đó đâu, chỉ cần cậu chui vào tủ
lạnh là được rồi mà!
- À, người cuối cùng đây rồi. Tôi tìm thấy cậu rồi
nhé! Cậu định dọa tôi sao? Ừ, trò đó cũng đáng
sợ đấy chứ, nhưng đáng tiếc cậu đã chọn sai địa
điểm rồi đó! Một nụ cười nham nhở với mái tóc
rũ rượi dưới bồn cầu không thể làm cho tôi sợ
đâu!
MORGAN'S CORNER
Tôi và bạn trai - Steven, nói lời từ biệt và cùng
nhau rời bữa tiệc. Chúng tôi lên xe Steven và
đi về. Bây giờ đang là 11h đêm , ngoài trời tối
đen như mực. Vì chưa đến mùa xuân nên
ngoài trời giờ này rất lạnh. Gió thổi ù ù, cây
cối oằn xuống, lá rụng lả tả. Chúng tôi đang
đến khu thưa dân cư, cách trung tâm thành
phố 20 dặm.
Trong đêm, chúng tôi bắt gặp nhiều đoạn cua
bất thường, tựa như muốn ném chúng tôi
xuống vực, may mắn mà không sao. Còn 10
dặm cách thành phố, cái xe đột nhiên hết
xăng. Mà chúng tôi vẫn còn khá xa, không
thấy nhà hay công trình nhân tạo nào gần
đấy. Như thể đang ở giữa rừng vậy... 2 đứa
đều không có điện thoại, chúng tôi đang rất
cần sự giúp đỡ.
"Anh thấy có trạm xăng đằng kia. Anh sẽ quay
lại ngay" Steven nói và bước ra khỏi xe. Tôi rất
lo lắng - và tôi chắc rằng anh ấy cũng thấy bất
an.
"Anh chắc là ổn chứ? Ngoài kia tối lắm, ai mà
biết có cái gì ở đó. Để em đi cùng anh..."
Những lời tiếp theo anh ấy nói đã hằn sâu
vào cuộc đời tôi :
"Sheri, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, đừng ra
khỏi xe"
"Nhưng..." - tôi cố cãi.
"Đừng rời khỏi xe !" Anh lặp lại, lời lẽ nghiêm
khắc và lạnh lùng. Tôi thấy tốt hơn là nghe
theo.
Càng ngày, tôi càng thấy bồn chồn. 30 phút. 1
tiếng trôi qua, vẫn chẳng thấy tin gì của anh.
Không khí trở nên nặng nề - gió rít ngoài trời,
rừng cây tối đen như ẩn chứa thứ gì thật mờ
ám… 1 tiếng rưỡi sau, tôi bắt đầu nghe thấy
tiếng động – nghe như cái gì đó gõ vào trần
xe…
“Cạch… Cạch… Cạch…” Tôi vừa thấy tò mò lại
vừa thấy sợ, nhưng tiếng của bạn trai lại vọng
bên tai tôi “… dù có chuyện gì xảy ra, cũng
không được rời xe.”
Tôi quyết định cố chợp mắt một chút, đợi đến
khi trời sáng, nhưng tôi không chắc rằng tôi
sẽ chịu đựng được cái tiếng động trên nóc xe
kia bao lâu nữa... Không lâu sau đó, tôi thiếp
đi…
Sáng ra, bạn trai tôi vẫn chưa thấy về. Tôi
không thể nào ngừng tưởng tượng về những
điều bất trắc đã xảy ra với anh ấy. Tôi để ý,
tiếng động cạch cạch ấy dứt rồi. Vì đang là
buổi sáng, tôi quyết định ra khỏi xe.
Và tôi đã nuối tiếc về quyết định đó cho tới
hết đời…
Khi tôi bước ra ngoài và quay lại đóng cửa xe,
tôi há hốc mồm. Bạn trai tôi bị treo ngược
trên cành cây – chân anh ấy bị buộc bằng dây
leo lên cái cây bên đường. Ruột bị cắt lòi ra,
máu chảy thành vũng trên trần xe. Và tay anh
ấy… Tay anh ấy vừa chạm đến trần xe, tạo ra
những tiếng nhè nhẹ
“Cạch… Cạch…Cạch…”
Bạn nào có trông trẻ thì nhớ đề phòng nha
Alice không mong muốn trở thành một bảo mẫu,
nhưng cô thực sự không còn lựa chọn nào khác. Cô
PHẢI đến buổi hòa nhạc đó… Và cách duy nhất là tự
lực cánh sinh bằng tiền của mình... Nhưng cô không
có cái gọi là “tiền của mình”. Bố mẹ Alice đã khẳng
định chắc nịch rằng họ sẽ không cho cô một xu. Đơn giản là vì họ ghét hòa nhạc. Đi làm thêm ở rạp chiếu phim không ổn chút nào cả,
Alice đã phải nghe QUÁ NHIỀU tràng mút chuột từ
những tên đàn ông đến nỗi cô không bao giờ dám
xuất hiện ở đó lần thứ hai. Và McDonalds cùng
những cửa hàng thức ăn nhanh cà chớn khác thì lại
không trả lương nhân viên hợp lý, vì thế… Cô chỉ còn một cách thôi. Chú của Alice là một người giao thiệp rộng và dĩ
nhiên ông quen biết những người giàu có cần thuê
người làm. Ông đã hỏi được một gia đình thượng lưu
nhà ở phía bên kia thị trấn. Khi gia đình nhà chủ gọi
cô đến nhận việc, cô chỉ được cho biết là sẽ dọn dẹp
nhà cửa và trông trẻ, và sẽ nhận một mức lương hậu hĩnh vào mỗi cuối tuần. Khi cô đến nhà ông bà chủ vào tối hôm đó, họ đang
có việc khẩn phải đi. Bà chủ giải thích rằng bà phải
bỏ ra tận 3 tiếng để dỗ cho bọn trẻ ngủ. Hai ông bà rối
rít cảm ơn Alice trước khi lên xe hơi và phóng vụt đi. Alice không biết làm gì tiếp theo nên cô bước vào
nhà. Cô được chào đón bởi đôi mắt to tròn xanh biếc của
một chú bé. “Chào chị.” Cậu bé nói, nở nụ cười thân thiện. “Tên
em là Tender.” Alice không thể không cười đáp lại,
chú bé đáng yêu quá thể. “Em đáng lẽ phải đi ngủ rồi chứ?” Cô hỏi. “Em mơ thấy ác mộng…” Tender rầu rĩ. Rồi đột nhiên, một tiếng khóc lớn vọng xuống từ tầng
trên… một trong những đứa trẻ, Alice nghĩ vậy. Cô
định đi lên lầu để dỗ cho nó nín… Nhưng Tender kéo
tay cô lại và lắc đầu nguầy nguậy. “Đó là thằng nhóc Colin, nó lúc nào cũng khóc lóc…
chỉ để gây chú ý thôi. Chị cứ mặc kệ nó… Thể nào
Kevin cũng phát cáu và nó sẽ giải quyết thằng em
ngay thôi…” Alice cũng không biết nên làm theo hay
không, nhưng dỗ trẻ con khóc là điều cuối cùng trên
đời mà cô muốn làm… Thế nên cô nghe lời khuyên của Tender. “Giờ để em kể chị nghe về cơn ác mộng của mình…”
Tender nhảy chân sáo đi vào phòng khách. Alice theo
sau, bị quyến rũ bởi thằng bé dễ thương. “Lúc ấy em đang đứng trên cầu thang… Giống như
cầu thang này này, nhưng nó lạnh ngắt… Và mọi
người đều ở dưới lầu… dự một buổi tiệc. Em nhìn
lên và thấy rất nhiều thứ bén ngót… Mảnh gương vỡ,
em chắc là vậy. Em không hiểu sao mình làm thế,
nhưng em đã nhặt một mảnh gương rồi đi xuống cầu thang. Cuối cần thang là một tiền sảnh lớn, từ cửa sổ
hắt ra ánh đèn cam rực rỡ của bữa tiệc. Em im lặng
bước đi dọc theo tiền sảnh và đến cánh cửa. Em mở
hé nó ra và nhìn vào trong…” “Trẻ em… rất nhiều trẻ em… chơi đùa và nhảy nhót
với cha mẹ chúng. Không một ai thèm đoái hoài đến
em, hay hỏi em có muốn dự tiệc không. Em cũng
muốn nhảy với ba mẹ… Em muốn ăn bánh nữa…” Tiếng khóc trên lầu càng lúc càng inh ỏi. Tender có
vẻ bực bội. “Thằng em này làm em nhớ đến một tên nhóc ở sân
vui chơi. Nó ngã khỏi xích đu và khóc như một đứa
sơ sinh, trông đến là thảm hại. Nhưng chị biết điều gì
xảy ra sau đó không? Chỉ thế thôi mà bố mẹ thằng ấy
chạy đến và ôm ấp nó như một chú mèo con. Thật
khôi hài.” Alice hơi chưng hửng vì cậu bé đột ngột chuyển đề tài, nhưng cô vẫn để cậu nói tiếp. “… Và chị biết em đã làm gì không? Em nhảy xuống
từ cầu trượt. Tay em bị gãy. Hơn 10 phút mới có
người đến mang em đi.” Tender thở dài sườn sượt,
và Alice chẳng biết làm gì ngoài ngồi thừ ra đó. Cô
không biết an ủi chú bé thế nào nữa. Tender không để ý đến sự im lặng của cô. “Những
ông bố bà mẹ nên coi sóc con cái cẩn thận hơn.” Cậu
nói. Alice lựa lời mà nói, nhưng không nghĩ ra câu nào
trong khi tiếng khóc ầm ĩ trên lầu phân tán cô… Đứa
nhóc còn lại cũng khóc nốt. Giờ là 2 cái miệng cùng
gào khóc từ phòng ngủ ở tầng trên. Tender thở dài
lần nữa, và đứng lên khỏi ghế. “Chị đừng lo, em là anh cả mà… Để em dỗ chúng.
Trẻ con khóc thật là phiền phức nhỉ?” Alice mỉm cười
gật đầu với cậu bé, và Tender rời khỏi phòng khách
đi thẳng lên lầu. Alice đang định quét dọn ngôi nhà thì điện thoại reo.
Cô vui vẻ nhấc máy và nói “Alô?” Ông bà chủ đã đến nhà hàng và họ gọi về để xem
tình hình ở nhà ra sao. Alice vừa định nói thì bà chủ
ngắt lời. “Cô bé, tiếng khóc kinh khủng này là sao…?” Bà hỏi.
Alice thở dài. “Ôi thưa cô, bọn trẻ thức giấc và khóc từ nãy đến
giờ… Nhưng cô đừng lo, Tender sẽ dỗ chúng.” Một khắc yên lặng tuyệt đối. Alice chỉ nghe thấy tiếng
chân của Tender và tiếng khóc không ngừng nghỉ từ
lầu trên. “Tender?” Bà chủ hỏi lại. “Vâng, cậu con trai cả của cô đấy. Cậu bé nói với
cháu sẽ làm cho chúng nín ngay.” Lại im lặng. “Cô bé ơi, chúng tôi không có cậu con trai nào tên là
Tender cả.” Từ tầng trên, tiếng khóc bỗng dưng ngừng bặt.